Lượt truy cập: 2643504
Ông theo học tại trường Kiến
trúc Poitechnic ở
Tác phẩm lớn đầu
tiên của Renzo Piano là đồ án khu công nghiệp Pavilion của Itali tại triển lãm
Expo’70 ở
Kết quả là một công
trình rộng hàng trăm ngàn mét vuông ra đời, là nơi tập hợp các tác phẩm nghệ
thuật, âm nhạc, thiết kế công nghiệp và văn học. Trong vòng 2 thập kỷ kể từ khi
trung tâm khai trương, đã có 150.000.000 khách tới thăm quan, tương đương 25
000 khách thăm quan mỗi ngày. Đây là một thành công vượt quá mức dự đoán với cả
hai kiến trúc sư, người dân
Nét đặc trưng của
khu liên hợp sáu tầng này là kỹ thuật xây dựng với các cột, sử dụng rất hiệu
quả các màu sắc tươi sáng và các ống trong suốt.
Tòa nhà thường được
miêu tả như một trung tâm công nghệ cao, nhưng Renzo lại muốn nó mang một ý
nghĩa khác. Ông nói: “ Trung tâm này được xây dựng với dụng ý như một cỗ máy mang
lại niềm vui của thành phố, một kiệt tác chỉ có thể đến từ cuốn sách của Jules
Verne, hay một con tàu không có thật trong một xưởng đóng tàu. Đó là sự khiêu
khích gấp đôi: sự thách thức với Viện Hàn Lâm, tuy nhiên nó cũng còn là sự nhái
lại các hình ảnh mang tính kỹ thuật của thời đại chúng ta. Nếu chỉ coi nó như
một trung tâm công nghệ cao thì là một sự nhầm lẫn rất lớn.”
Một trong những điều
bất lợi của dự án này, đó là nó đòi hỏi ông phải sống một thời gian dài tại
Sự cộng tác giữa Renzo
và
Năm 1995, Renzo được nhờ trùng tu lại trung tâm Georges Pompidou bởi vì sự nổi tiếng của trung tâm đòi hỏi sự mở rộng thư viện, nơi trưng bày và sắp xếp lại các khu công cộng. Công việc trùng tu được tiếp tục tiến hành ngày 31/12/1999, 1 ngày trước ngưỡng thiên niên kỷ mới.
Công việc chính của Renzo Piano bao gồm hơn 40 công trình nổi tiếng, như các viện bảo tàng, phòng trưng bày, công viên âm nhạc, các học viện và trung tâm quốc gia, trung tâm thương mại, các cây cầu lớn, xây dựng lại các quảng trường, sân bay,…
Một trong những viện
bảo tàng được yeeuthichs nhất của ông là bảo tàng De Menil Collection ở
Renzo đã so sánh bảo tàng này với trung tâm Pompidou, ông
nói: “Một nghịch lý, bảo tàng này với vẻ bình yên tuyệt vời và sự huyền ảo của
nó đã vượt xa Trung tâm Pompidou về nét hiện đại. Diện mạo của trung tâm
Pompidou chỉ là sự nhái lại. Kỹ thuật được sử dụng cho Menil Collection thậm chí còn tiên tiến hơn.” Phía nửa kia thế giới về
phía Bắc, vùng New Caledonia, nơi mà một tuyệt tác nữa của Renzo đã ra đời, đó
là trung tâm văn hóa Tjibaou. Ông giải thích rằng dự án này hướng tới những khó
khăn trong việc tìm ra con đường để thể hiện những truyền thống của vùng Thái
Bình Dương sang ngôn ngữ hiện đại. Quan niệm của ông là một ngôi làng đích thức
bao gồm trong đó là 10 cấu trúc với các kích cỡ và chức năng khác nhau. Cái
rộng lớn nhất cũng cao ngang với một tòa nhà 9 tầng. Mười cấu trúc này được cơ
cầu thành ba ngôi làng: một dành cho việc trưng bày, một dành cho nhân viên
hành chính, văn phòng và các nhà sử học; và ngôi làng thứ ba dành cho hoạt động
sáng tạo như hội họa, điêu khắc và âm nhạc. Các công trình này có cấu trúc được
uốn cong như những túp lều và không cần đến những thanh chống và rầm. Renzo nói
thêm: “ Chúng thể hiện mối quan hệ hài với thiên nhiên và là một điển hình cho
văn hóa địa phương.”
Một trong những dự
án mới nhất của ông là thiết kế sân bay quốc tế
Vào tháng 1 năm
1995,
Từ năm 1978 đến năm 2000, ông đã nhận được 30
giải thưởng. Giải thưởng cao quý nhất mà
ông nhận được là giải thưởng kiến trúc Pritzker năm 1998 cho thiết kế của Nhà
Trắng ở
Trung tâm Pompidou
Sân bay Kansai